Bao lâu để quên một người? Bao lâu để những kỷ niệm ngủ quên
trong ký ức? Chỉ biết từ lâu, cà phê chẳng còn đọng lại trong ta những dư vị ngọt
ngào khi nhấp nháp.
“Nếu có nhiều tiền, anh sẽ làm gì?”. “Anh sẽ mở một quán cà
phê thật đẹp, lúc đó em không cần phải đi bất cứ đâu để uống cà phê, anh sẽ tự
tay pha cho em”.
Cô và anh đã từng có những ước mơ đẹp đẽ. Ảnh: internet |
“Nếu có nhiều tiền em sẽ làm gì?”. “Em sẽ mở một quán cà phê
thật đẹp, để cạnh tranh với quán của anh xem ai đông khách hơn và em cũng sẽ
pha cho anh những cốc cà phê ngon nhất. Bảo đảm uống vào sẽ thức suốt đêm”. Cả
hai cười vang trong góc cà phê vắng. Ngoài kia, dòng người hối hả đi về dưới
cái nắng bỏng rát của trưa Sài Gòn.
Đã gần mười năm mà giấc mộng cà phê ấy vẫn chưa thành. Em và
anh vẫn vậy, la cà hết quán này đến quán khác nhưng vẫn chưa có được một quán
cho riêng mình. Đôi khi uống một ngụm cà phê mà thấy lòng đắng ngắt. Cuộc đời
mình cũng đen ngòm như giọt cà phê đang chầm chầm rơi trong cốc thủy tinh. Em
thích cà phê. Anh cũng thế. Chúng ta thích ngồi đồng ở quán hàng giờ, chỉ để
nói vu vơ rồi khúc khích cười, nhìn dòng người tấp nập ngoài kia, thấy đời mình
như tách khỏi những xô bồ ấy, được thoát ly khỏi những bon chen toan tính trong
chốc lát, chỉ để rồi sau đó lại lao vào cuộc sống, hối hả, gấp gáp hơn.
Người ta thích sưu tầm đồ cổ, sưu tầm tem, sưu tầm tiền… còn
em lại thích sưu tầm hóa đơn của các quán cà phê. Anh thường cười khi nhìn chồng
hóa đơn ngày một dày lên trong phòng em. Ừ thì số tiền mà anh và em đã dốc vào
cà phê mỗi chiều hai đứa la cà chắc cũng đã đủ để mở một quán xinh xinh. Vậy mà
giấc mơ ấy vẫn còn mãi xa vời…Thời gian cứ trôi, cuốn theo những ước mơ mãi
không thành hiện thực, còn ta vẫn cứ nắm níu, hoài mơ.
Rồi một ngày anh bảo cần sẽ sang lối không cô... Ảnh: internet |
Rồi một ngày anh bảo cần rẽ sang lối khác, phía không em, bỏ
lại sau lưng mười năm đằng đẵng những yêu thương. Những hẹn thề phút chốc thành
vô nghĩa. Anh về phía ấy, để ước mơ thành hình. Từ ngày anh đi, em thôi không
còn la cà những quán cà phê nữa. Ngồi trong góc cà phê quen, nhìn những đôi
tình nhân ríu rít bên nhau, em lại nhớ dáng mình của một thuở. Lòng lại vương vấn
suy tư, chẳng biết họ có đi cùng nhau được đến trọn kiếp người hay rồi lại mang
trong mình một vết thương buốt nhói như em.
Gặp một người quen cũ trong một ngày mưa, cùng nhâm nhi tách
cà phê đắng và ngắm mưa bên ngoài song cửa. Tưởng nỗi buồn cũng như những hạt
mưa kia, rồi cũng sẽ tan vào không gian vậy mà không phải. Mưa càng làm lòng
mình chùng xuống những nổi niềm. Chỉ là mưa thôi mà, có gì buồn, sao lòng ta cứ
nặng nề đến thế. Bao lâu để quên một người? Bao lâu để những kỷ niệm ngủ quên
trong ký ức? Chỉ biết từ lâu, cà phê chẳng còn đọng lại trong ta những dư vị ngọt
ngào khi nhấp nháp.
Bạn bảo người ấy giờ đã là con rể ông chủ của một hệ thống
các quán cà phê đẹp nhất Sài thành. Em cười chúc phúc mà lòng đắng ngắt như ly
cà phê không đường. Em biết, từ ngày người đi, cà phê cũng mất luôn hương vị của
nó. Lòng thắc mắc chẳng rõ, ai kia mỗi lần nhâm nhi cà phê có thấy vị của nó đã
khác xưa.
Theo PNO
0 nhận xét:
Đăng nhận xét