Lần đầu tiên tới Du Miên, là do đi lạc đường vào cái ngõ văng vắng, rồi thấy 1 quán cà phê và... vào đại.
Quán vừa lên đèn nên còn vắng vẻ. Mình chọn một góc tận trong cùng, dưới một cây ngọc lan lớn. Những bản tình ca Ngô Thụy Miên dặt dìu giữa ảo mộng và thực tại. Hương ngọc lan thoang thoảng đậu trên vai. Quán bắt đầu đông dần lên, nhưng khu vực mình ngồi vẫn ít người. Cách một khoảng xa đủ sự yên lặng, có 1 cặp tình nhân ngồi ngắm nến, thỉnh thoảng họ thì thầm khe khẽ...
Sau này mình có dịp đến lại Du Miên nhiều lần nữa. Không phải vì mình chọn mà do bạn chọn nên đến... nhưng tất cả những lần đến sau không ấn tượng bằng lần đầu đến đấy ngồi một mình. Quán được decor nhiều góc đẹp hơn, thay đổi những tiểu cảnh theo bốn mùa, bàn ghế xếp dày đặc hơn, và... những tiếng rì rầm cũng không còn nhỏ như xưa nữa mà nhiều khi gọi là ồn ào...
Duy chỉ có cây ngọc lan già vẫn đứng ở góc tường và lặng lẽ tỏa hương. Lâu lâu tôi ước, mình sẽ có ngôi nhà, ở góc tường có 1 cây ngọc lan. Tôi sẽ cố gắng để sắp xếp một chiếc bàn cà phê gần cây ngọc lan ấy và nghe những bản tình ca Ngô Thụy Miên dặt dìu. Để hương ngọc lan mãi đậu trên vai
0 nhận xét:
Đăng nhận xét